Thời gian trôi qua nhanh như một cơn gió vậy, mới đó thôi mà đã bảy năm tôi gắn liền với nghề giáo. Nhớ hồi đó tôi mới chập chững bước chân vào nghề với biết bao lạ lẫm và cho dù thế nào tôi vẫn luôn kiên trì, đứng vững với nghề bởi với tôi luôn tâm niệm rằng việc chọn nghề giống như việc chăm sóc những mầm cây xanh.
Tôi đến với nghề giáo như một cơ duyên. Người ta thường có câu “nghề chọn người” là thật. Tôi vẫn còn nhớ y nguyên những kí ức khi tôi điền vào tờ giấy đăng kí thi Đại Học, tôi đã đăng kí khoa thiết kế thời trang của trường Đại Học Kiến Trúc. Và ngay sau đó, như một tiếng sét đánh ngang, khi bố của tôi đã xé toạc tờ giấy đăng kí thi đó. Bố nói với tôi một câu chắc như đinh “Con thi sư phạm cho bố không thì khỏi phải đi học Đại Học”. Vậy là cơ duyên gắn với nghề giáo của tôi bắt đầu từ đó. Tôi là một cô gái học sư phạm và đã gắn bó với nghề bảy năm qua.
Trở thành giáo viên mầm non, có những phút giây tôi thổn thức khi nghĩ về nghề, đôi lúc tôi cảm thấy thật áp lực khi trẻ có vết xước, vết muỗi cắn ở đâu đó trên cơ thể, đôi lúc có phụ huynh trách móc, tuy nhiên cảm giác ấy dần qua nhanh bởi mỗi ngày được yêu thương, chăm sóc, dạy dỗ những gương mặt thơ ngây, ngắm nhìn những ánh mắt to tròn của các con tôi cảm thấy lời trách móc kia chỉ là một nét chấm phá trong muôn vàn nét chấm phá khác trong bức tranh muôn màu của cuộc sống đời thường mà thôi.
Tôi hiểu và biết được giáo viên mầm non là cô giáo đầu tiên và quan trọng của các con. Nó ảnh hưởng rất lớn đối với suy nghĩ của các con về vấn đề giáo dục, học hành của các con. Hầu như thời gian các con ở trường, gắn bó với cô nhiều hơn là gắn bó với bố mẹ, bé đến trường lúc hơn 7h sáng và trở về nhà với cha mẹ lúc 5h chiều. Trong khoảng thời gian đó, giáo viên mầm non như tôi chính là người vừa dạy bé học, vừa chăm sóc bé với từng miếng cơm, từng ngụm nước. Thử hỏi, nếu không xuất phát từ trái tim của một người yêu trẻ liệu có thể gắn bó được với trẻ nhiều như thế được hay không?
Tại ngôi trường ANS tôi là chủ nhiệm lớp Panda2 và theo các con từ khi các con 3 tuổi, nhiều bé khóc lóc, có khi còn nôn chớ vào mỗi sáng đến trường. Níu tay mẹ để vương vấn thêm chút ít thời gian bên mẹ. Lúc này, cô chính là người mẹ thứ hai. Cô nhẹ nhàng, ân cần với bé. Những hành động, lời nói của cô không khác gì một người mẹ của bé. Vậy mà giờ đây, thấm thoát các con đã 5 tuổi, con đã lớn khôn khi đã quen với việc đến lớp, đến trường, khuôn mặt bé trở nên rạng rỡ hơn mỗi sáng thức dậy bởi bé biết rằng bé được đến lớp, đến trường, được chăm sóc bởi người mẹ thứ hai.
Nghề giáo có lẽ chỉ vui khi trò yêu cô, trò mến cô. Những cô giáo mầm non như tôi đã làm rất thành công điều ấy. Niềm vui của cô đơn giản chỉ là được thấy học sinh của mình vui chơi, nô đùa hằng ngày và học ngoan. Cô vui khi bé biết cầm bút đúng cách khi luyện viết nét chữ em yêu tiếng việt. Cô cười khi con biết ghép vần chữ cái rất giỏi. Cô khóc trong niềm hạnh phúc là khi đón chào một tuần mới sau hai ngày cuối tuần bé nói với cô bé nhớ cô. Vậy đó, nghề giáo viên lấy niềm vui từ những điều thật sự bình dị.
Giáo viên mầm non chúng tôi đa tài lắm làm đủ nghề luôn: ca sĩ, diễn viên, họa sĩ, thẩm phán, biên đạo múa, thiết kế, bác sĩ, may vá thêu thùa … đủ cả. Trước đây tôi không khéo tay ấy vậy mà từ khi làm mầm non tôi biết vẽ, khâu vá thiết kế và rất vui với những sản phẩm sáng tạo của mình. Rồi cũng rất ít khi tôi hát hò, nhảy múa vậy mà giờ đây tôi có thể nhảy múa cùng các bạn nhỏ. Đôi lúc các bạn nhỏ tranh giành đồ chơi của nhau thì tôi lại đóng vai quan toà phân xử.
Áp lực công việc nhiều phía: chuyên môn, sổ sách, chăm sóc, giáo dục… nhưng cũng không biết từ bao giờ tôi học được tính dịu dàng, cẩn thận và biết kiềm chế cảm xúc của mình để tạo cảm giác vui vẻ an toàn cho trẻ và yên tâm của phụ huynh khi đưa con đến trường. Tôi luôn luôn dặn mình là phải làm việc bằng chính tình yêu thương của mình với trẻ và sự yêu nghề là trên hết chứ không phải chỉ bằng trách nhiệm.
Vất vả là thế áp lực là thế nhưng với tôi chỉ cần được đến trường đi dạy được nhìn thấy các gương mặt nhỏ xinh xắn của các con được các con ríu rít gọi “Cô Ngọc xinh đẹp” hay “Cô Ngọc xinh như công chúa tóc mây”. Tôi hỏi tại sao lại gọi cô như vậy? Bé trả lời “Vì tóc cô xoăn như công chúa tóc mây ạ!”. Vậy đó, tôi cảm thấy thật hạnh phúc và thêm yêu nghề và muốn gắn bố với nghề hơn. Tôi đã đưa được bảy chuyến đò sang sông và sẽ còn rất rất nhiều chuyến đò nữa sẽ được cập bến ước mơ bởi chính tình yêu thương và nhiệt huyết với nghề.
Bây giờ và cả sau này cũng vậy tôi sẽ cố gắng trau dồi thêm kiến thức kĩ năng không ngừng phấn đấu vươn lên và đặc biệt hơn nữa là giữ được ngọn lửa yêu thương để gắn bó với nghề mà tôi theo chọn: “Giáo viên mầm non”.
Mỗi người đều có lí do của riêng mình khi bước chân vào điểm vạch gọi là nghề, với tôi điều dễ nhận thấy dù cho bạn có làm nghề gì, công việc gì đều xuất phát từ tâm, từ tình yêu nghề, điều đặc biệt hơn đối với giáo viên mầm non trên hết còn phải có tình yêu trẻ và có bản lĩnh thực sự. Dẫu biết rằng hiện nay giữa “Cơn bão” đang đổ dồn về nghề giáo, nhất là cô giáo mầm non, có thể đâu đó có những người nhìn cô giáo mầm non với ánh mắt thiếu thiện cảm, ít nhiều cũng bớt niềm tin do “Con sâu bỏ rầu nồi canh”. Để làm tốt vai trò của mình, cô giáo mầm non thật không dễ dàng gì, nhưng tôi luôn có niềm tin vào chính mình và tôi biết tôi đã chọn và làm đúng, cảm ơn nghề đã cho tôi nhiều bài học, nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau, những yêu thương trách nhiệm trong công việc.
20/11 một ngày thật sự ý nghĩa với tôi. Cứ đến ngày này tôi lại bồi hồi. Sắp tới ngày 20/11 tôi xin kính chúc tất cả giáo viên luôn vui vẻ và hạnh phúc. Chúc cho chúng ta luôn đủ: “Tâm – Trí – Lực” để cống hiến nhiều hơn cho sự nghiệp trồng người cao cả và vĩ đại này.
Giáo viên: Lưu Thị Thanh Ngọc – GVCN Lớp Panda2 – Hệ thống PTLC Alfred Nobel