CHUYỆN NGHỀ GIÁO: CÔ GIÁO TRẺ NGUYỄN PHƯƠNG TRÀ MY VÀ SỰ YÊU THƯƠNG CỦA HỌC SINH LỚP 1

NGÀY ĐẦU ĐẶT CHÂN TỚI  NGÔI TRƯỜNG ALFRED NOBEL SCHOOL
Rời giảng đường đại học, tôi vẫn còn nhớ mãi lời của cô Lan Anh – giảng viên bộ môn Tiếng Việt: “Đừng quên tình yêu con trẻ trước khi bắt đầu làm bất cứ việc gì em nhé”. Mang theo tình yêu và sự nhiệt huyết đầu tiên của cô gái 22 tuổi, tôi đặt chân tới ngôi trường Alfred Nobel. Một ngôi trường nhỏ xinh dưới bóng cây xanh và ngập tràn ánh nắng tháng Sáu. Ngày tựu trường, tôi mong chờ biết bao sớm được gặp lớp đầu tiên mình chủ nhiệm. Và từ đó tôi gắn bó với lớp học 1A4 thân yêu với 24 bạn nhỏ dễ mến.
Những ngày đầu, cả cô và trò đều tập làm quen với nhau. Bạn Thỏ Hà My nhẹ nhàng, bạn Phan Quân lém lỉnh hay pha trò, bạn Minh Tuấn ham đọc sách về vũ trụ hay nàng Bảo Anh, Hà Phương, Khánh Vân thích múa hát,… Mỗi bạn nhỏ là một cá tính, một nét đáng yêu rất riêng. Tôi cố gắng nhớ tên của cả lớp và dạy cho các con nề nếp, nội quy khi đi tới lớp.
TÂM SỰ VỚI NGHỀ
Đối với các con vừa xa rời vòng tay bố mẹ và tạm biệt lớp mẫu giáo, học lớp 1 mọi thứ đều lạ lẫm và mới mẻ. Có đôi khi, trong những giờ ngủ trưa, một vài bạn nhỏ vẫn rơm rớm nước mắt khi nhớ tới bố mẹ. Lúc dỗ dành bọn trẻ, tôi mới hiểu thêm vai trò của cô giáo khi ở trường. Vừa là thầy đấy nhưng cũng vừa là mẹ đấy. Phải làm sao để các con luôn vui vẻ khi ở trường, luôn cảm thấy trường học là ngôi nhà thứ hai đầy yêu thương.
Tôi kể cho bọn trẻ câu chuyện về bạn nhỏ Tôt-tô-chan lần đầu tới trường tiểu học, về chàng tí hon có trái tim dũng cảm khám phá thế giới. Tôi động viên các con hãy tự tin, mạnh dạn khám phá ngôi trường này với một trái tim đầy dũng cảm và mạnh mẽ. Dần dần, sau những tiết học đầu tiên, sau những buổi Outing đầy lí thú và hấp dẫn, cả cô và trò đã gắn bó hơn và thân thiết nhiều hơn. Các con bắt đầu quan tâm và dành cho tôi một thứ tình cảm đặc biệt của mình theo cách của riêng mình.
(Cô giáo Nguyễn Phương Trà My)
Điều hạnh phúc nhất của một người giáo viên có lẽ là được nghe những lời non nớt đầy yêu thương của lũ trẻ: “Cô ơi, con thích đi học lắm”. Sáng sáng gặp tôi, những chàng trai, cô gái bé nhỏ ấy lại chạy ùa tới ôm cô, ríu rít như đàn chim non. Qua những buổi học ngày ngày, tôi mừng vui khôn xiết khi các con đã có thể đọc thông thạo một đoạn văn hay một câu chuyện nhỏ, biết làm toán và biết giữ gìn vệ sinh cho mình. Nhìn ngắm các con dần trưởng thành và tự tin, trong lòng tôi dâng trào một cảm giác hạnh phúc.
Một năm học bắt đầu bằng mùa thu và kết thúc bằng tiếng ve gọi hè sang. Chúng tôi lưu luyến chia tay nhau trong ánh nắng vàng. Bọn trẻ đã lớn khôn hơn, đã trưởng thành hơn nhiều, đã biết nói lời cảm ơn tôi và ôm tôi bằng vòng tay bé xíu. Buổi học cuối cùng, cả cô và trò đều bâng khuâng quá. Vài bạn khóc nấc lên vì phải tạm biệt cô và bộ bàn ghế quen thuộc mình vẫn hay ngồi. Chúng tôi gửi cho nhau những bức thư tạm biệt, những dòng lưu bút ngập tràn yêu thương. Sang năm là các con đã lên lớp 2 rồi. Hãy mạnh mẽ và trưởng thành bình an nhé!.
YÊU THƯƠNG LẮM NGHỀ GIÁO CỦA CHÚNG TÔI
Nhớ lại những khoảnh khắc đầu tiên dạy học ở ngôi trường này, tôi trào dâng một niềm xúc động. Vậy mà nhanh quá, các bạn nhỏ 1A4 ngày nào đã trở thành những anh chị lớp 5 đầy tự tin và bản lĩnh. Mong rằng những kí ức đẹp về ngày đầu tiên đi học sẽ còn đọng mãi trong tâm trí các con. Đừng quên những gì chúng mình đã trải qua nhé! Gửi tới các con với tất cả tình yêu thương
Cô giáo Nguyễn Phương Trà My
HÃY LÀ MỘT NHÀ GIÁO ĐẦY CẢM HỨNG