[NGƯỜI TRUYỀN CẢM HỨNG: CÔ GIÁO LÊ THỊ HƯƠNG VIẾT VỀ NHỮNG NGƯỜI ÂM THẦM THẮP SÁNG ANS]

VIẾT VỀ ĐIỀU BÌNH DỊ TẠI ANS

Gắn bó với trường đã lâu, tôi luôn ấp ủ sẽ làm một điều gì đó hay viết về những người đồng nghiệp của tôi, những tình cảm và sự trân quý mà tôi dành cho họ. Thật may mắn tôi cũng có dịp để gửi tới những người đã dạy tôi những bài học lớn, bài học về sự tận tâm, đồng cảm, yêu thương và sẻ chia. Nhân dịp ANS tròn 16 tuổi cuộc thi “viết về người truyền cảm hứng” tôi thật sự muốn nhân cơ hội này để viết về những con người bình dị, thầm lặng, đang âm thầm góp phần nhỏ bé của mình cho công việc, cho các con và cho nhà trường. Đó là những ánh sáng lấp lánh, hàng ngày tôi vẫn thấy họ tất bật với công việc của mình nhưng nụ cười và ánh mắt luôn sáng ngời hạnh phúc. Nhưng thực sự họ đã truyền cảm hứng cho tôi, cho đồng nghiệp và học sinh và phụ huynh của trường.

Hình ảnh các bác Tổ Bếp tay thoăn thoắt chuẩn bị bữa ăn dinh dưỡng cho các ANSer

Công việc của tôi cũng rèn cho tôi khả năng quan sát và đồng cảm với người khác, vì quan sát giao tiếp và đánh giá hành động là hai tiêu chí để có thể đoán biết tâm lý của người khác như thế nào. Nên thành ra tôi sống bằng sự chú ý, chú ý càng nhiều tôi càng học hỏi được từ những người đồng nghiệp của tôi, những người bác, anh, chị,các em…những bài học từ cổng trường đến lớp học, từ nhà ăn đến thư viện, từ sân trường đến nhà kho… Nơi đây tôi đã chứng kiến hàng ngày rất nhiều những hành động cao đẹp, tử tế, nhân văn… đúng là môi trường giáo dục tạo ra những tấm gương với nghĩa cử cao đẹp. Mỗi sáng, trước giờ vào lớp, xe cộ nuối đuôi nhau vào cổng trường, tôi thấy các bác bảo vệ chưa được ngồi một giây phút nào. Cả buổi sáng chạy qua, chạy lại hướng dẫn phụ huynh đỗ xe chỗ này, rời khỏi chỗ kia, nhắc nhở đảm bảo an toàn cho học sinh đi lại. Với cái nhìn tinh ý, đã thấy bác chạy ra đỡ học sinh xuống xe, giúp những mẹ chở hai con đi học, cầm túi đồ, cặp sách cho các con…Những tiếng nhắc nhở nhẹ nhàng, con đi lùi vào một chút, lại đây bác đỡ, để bác dắt xe, con đừng chạy lung tung. Nghe như vậy thôi cũng thấy ấm lòng. Nhiều phụ huynh con đã vào lớp, nhưng vẫn nán lại phòng bảo vệ hỏi thăm vài câu, cùng bàn chuyện thời tiết, cuộc sống…thậm chí uống một cốc nước chè cho ấm bụng. Vậy thôi mà khoảng cách đã xóa nhòa.

Các bác Tổ Bếp sau những giờ làm việc và đi dã ngoại cùng Phòng HCDV

Và nơi đây tôi đã nhìn thấy một tâm hồn,đối với tôi đó là một tâm hồn “cao thượng giữa đời thường”. Tôi xin phép đượcgọi bằng cô, tôi đoán cô ít hơn bố mẹ tôi một vài tuổi. Cô làm ở nhà bếp, dáng, người cô gầy, nhỏ, nhanh nhẹn, đôi mắt rất trìu mến, lời nói nhẹ nhàng, mọi cử chỉ và hành động ở cô luôn khiến người khác cảm nhận được sự tĩnh tâm và uyển chuyển. Sở dĩ tôi có thể miêu tả cô kỹ như vậy vì cô tạo cho tôi một thiện cảm rất đặc biệt mỗi khi tôi nhìn cô. Tôi làm ở trường đã lâu nhưng thời gian gần đây tôi mới nhìn thấy cô ở bếp ăn.

NHỮNG ĐIỀU TƯỞNG BÌNH DỊ MÀ CAO ĐẸP VÔ CÙNG

Vào giờ ăn trưa khu vực nhà ăn trở nên náo động và nhộn nhịp hơn bao giờ hết, lúc này bộ phận nhà bếp bắt đầu hoạt động một cách tối đa nhất để đảm bảo phục vụ đồ ăn nóng hổi nhất cho các con. Còn học sinh nhất là các bé tiểu học ào vào nhà ăn như một đàn chim non, đủ loại âm thanh xuất hiện, tiếng thìa bát va vào nhau, những bước chân di chuyển lấy ghế, lấy suất ăn, bạn đòi cái này, bạn xin cái kia…Chuyện đánh đổ đồ ăn trong quá trình di chuyển là chuyện không thể tránh khỏi, nhưng không hiểu từ đâu cô đã quan sát được tất cả. Cô xuất hiện với khăn lau, chổi quét và hót rác, đầu tiên cô trấn an học sinh “ không sao đâu con, bà sẽ lấy cho con suất ăn khác, lần sau con cẩn thận hơn nhé” miệng cô nói nhưng tay đã dọn dẹp xong, bàn cũng đã lau sạch sẽ. Tất cả chỉ diễn ra trong tích tắc, bản thân tôi cũng chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra. Ăn xong thường các con sẽ mang khay ăn vào khu vực bếp, đây là con đường dễ bị rơi vãi thức ăn nhất, nhưng từ khi có cô, con đường này lúc nào cũng khô ráo sạch sẽ. Cô luôn để ý để quét dọn thật sạch đảm bảo sự an toàn cho các con trong quá trình di chuyển. Khi thấy học sinh thấp thoáng ở nhà ăn sau giờ trưa, cô hiểu ngay là con để quên đồ, cô lại gần hỏi han và giúp các con tìm đồ của mình, lấy túi cho vào cẩn thận rồi mới đưa cho học sinh. Tôi đôi khi cũng xuống nhà ăn để xin hộp đựng đồ, sách vở, tài liệu mỗi khi chuyển phòng làm việc. Thoáng thấy tôi, cô cũng hỏi han để chọn cho tôi được cái hộp vừa ý nhất. Dáng cô nhanh nhẹn, nụ cười hiền hậu, luôn mặc cái áo nâu gụ, cô là người ăn chay trường và theo đạo Phật. Nên lúc nào tôi cũng có cảm giác yên lành và bình yên khi bên cạnh cô. Đến đây tôi nghĩ chắc tất cả cũng đoán được cô là ai? Tôi tìm hiểu và biết tên của cô nhưng tôi tin cô không muốn để lại cho mọi người một cái tên. Cô đã để lại trong tôi một “tâm hồn cao đẹp” để tôi ngưỡng mộ và học tập.

GỌI TÊN NHỮNG NGƯỜI ĐẶC BIỆT

Ngoài cô ra, các cô, các chị, anh, em, ở khu bếp ăn…luôn là những con Người thật đặc biệt. Những con người mà tôi luôn thấy ấm lòng và vui vẻ mỗi khi nhìn thấy nụ cười và giọng nói. Là GV tôi luôn đi sau học sinh khi đưa khay vào bộ phận rửa, nghe những lời hỏi thăm của các cô các bác với học sinh mà thấy ấm lòng:. Đức hôm nay ngoan quá, ăn hết suất này. Minh mới cắt tóc ah con, nhìn đẹp trai hơn hẳn. Hà hôm nay có mệt không con, sao bà thấy con ăn ít vậy….Những lời khen, những lời hỏi thăm luôn được kịp thời gửi tới các con trong những giây phút ngắn ngủi nhưng đầy tình cảm. Các con cũng cảm nhận được tình cảm của các bà, các cô…từ xa đã cúi đầu chào hỏi.

 

Các cô, chú trồng cây xanh tại ANS

U Toan, cô Ngọc Anh, chị Huyền, anh bếp trưởng Hoàng Hoa Thám, bác Hùng, anh Điềm, anh Hà, chị Hiền trưởng phòng hành chính dịch vụ… đã gắn bó với trường bao nhiêu năm, đã yêu trường như ngôi nhà thứ hai của mình. ANS vì thế mà có những Giá Trị rất Nhân văn, gần gũi và ấm áp với bao thế hệ học sinh và phụ huynh đã gắn bó với trường. Tôi xin được gửi lời tri ân đến tất cả những cô, bác ,anh, chị em… ở phòng Hành chính dịch vụ. Những người đã âm thầm thắp sáng ANS bằng những việc làm và hành động “nhỏ bé” của mình. Một ANS tỏa sáng trong hành trình sắp tới của mình, sẽ không thể thiếu những đốm lửa nhỏ bé, đang nhen nhóm ngày đêm, đang giữ ấm ANS bằng cả trái tim mình. CHỈ CÓ THỂ NÓI MỘT LỜI YÊU THƯƠNG MÀ THÔI.

Cô giáo Lê Thị Hương – GV Tâm lý, Hệ thống PTLC Alfred Nobel

HÃY LÀ MỘT NHÀ GIÁO ĐẦY CẢM HỨNG  #Nguoitruyencamhung